[ShihoxShinichixRan] Khung Trời Phiêu Lãng
  • Đau.
  • Cựa mình là đau...
  • Anh ở đâu?
  • Rát kinh khủng. Cơn sóng ấy tràn qua tôi, nhấn chìm tất cả thân hình của tôi. Toàn thân tôi tràn ngập chúng. Lũ sâu bọ kinh tởm, lũ côn trùng đáng ghét...
  • Bây giờ thì tôi được phép khóc chưa? Tôi nhận ra một giọt nước mắt lặng rơi trên má, giọt nước mắt ấy lơ lửng và không muốn rơi xuống... Chúng! hàng ngàn con sâu nhỏ, xù xì và nhớt... hàng ngàn con chen chúc trong da thịt, tôi nhận ra da của tôi tiếp xúc với những sợi lông nhỏ xíu của chúng đau và ngứa khủng khiếp. Da tôi ửng đỏ, những vết sưng thành từng lớp, như bị một thứ bệnh truyền nhiễm. Những cục sưng tấy bé bằng vết muỗi và nổi khắp thân hình tôi, từng lớp lắng xuống thì một đợt khác tràn lên.. Nhưng chúng không bò lên mặt tôi.. những lớp áo không bảo vệ nổi tôi khỏi chúng. Chúng là thứ gì vậy? Cả thân thể dường như rất đau... nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa. Những tiếng rít quen thuộc làm tai tôi muốn nổ tung.
  • Nó xuyên qua đầu tôi ngọt xớt, như một mảnh kim loại trong đầu. Nếu tôi ngất đi, có phải tôi sẽ không cảm thấy gì không? nếu ngất đi sẽ không đau, cũng không cảm thấy gì mà... có lẽ tôi không được cái diễm phúc ấy. Những cơn đau, không cảm giác. Khó chịu khủng khiếp... nước mắt tôi dâng đầy..
  • Nóng ran, bỏng rát... Từng giọt rơi xuống, làm má tôi ướt đẫm... tôi không có cảm giác của vị mặn, cũng không cảm nhận được sự nóng hổi của nước mắt, không có nốt cảm giác cay nơi sống mũi, lần này, miệng tôi đắng chát.. không nghẹn ngào, không uất hận, tất cả chỉ có thế. Tay tôi rã rời, dây trói... tôi nhìn lên và nhận ra, không chặt như tôi nghĩ. Những tiếng rít làm sự bấn loạn của tôi trở nên trầm trọng hơn. Làm ơn dừng lại đi!! làm ơn lôi tôi ra khỏi cái đống này.
  • Tôi tự cười cho sự ngu ngốc của mình. Có ai đến giúp tôi chứ? những người trong phủ muốn hành hạ tôi, họ muốn tôi biến mất khỏi phủ thì có ai đến giúp tôi? Giờ tôi mới hiểu cảm giác sống không bằng chết.. Đó là cảm giác muốn chết không được, muốn sống không xong.. Giờ chắc tôi hết sợ đau rồi. Lúc này còn đùa được. Tôi mỉm cười và cố nuốt nước mắt, phải, tôi không thể chết ở đây, tôi phải mạnh mẽ lên. Tôi cố gắng kéo tay mình từ từ ra khỏi dây trói.. tôi cố đứng dậy và cắn vào sợi dây... nó cứng hơn tôi nghĩ. Tôi phục mình quá, nếu như tôi thoát ra được... có lẽ tôi sẽ tự thưởng cho mình vài ngày trên giường. Đây là lý do tôi không tin một ai ngoài mình đấy... Tôi đã nghĩ đến anh, nhưng giờ anh ở đâu chứ? hứa ở bên cạnh ư? sao tôi lại tin vào một lời hứa như thế chứ? sau lần trước.. nếu thật sự lo lắng cho tôi, anh sẽ không đi... và bỏ lại tôi cho họ. Yêu ư? say mê ư? nực cười.
  • Tôi nhận ra bộ mặt thật của anh rồi đấy... có chút xuyến xao, có chút bình tâm... tất cả những thứ đó đổi lấy gì? những sự đau đớn của ngày hôm nay ư? tất cả những thứ này là nhờ anh đấy. Ran ơi, mày đã thấy mày ngu ngốc chưa? phải rồi, tôi ngu quá, đáng lẽ tôi không được phép yếu lòng... đáng lẽ tôi đừng bao giờ nhìn vào đôi mắt ấy, càng không được nắm lấy bàn tay ấy, tất cả sẽ không quá đau đớn như thế này. Những vòng ôm, những nụ hôn... chúng không là cái gì cả. Tất cả những kỷ niệm không mảy may là gì với anh. Thế thì tôi luyến tiếc cái gì? thế thì tôi cần gì nơi anh... tôi hy vọng gì? tôi chờ đợi gì? đó là ngu ngốc.. không phải ư? tôi ngu thật, ngu khi tin anh, ngu khi nghĩ anh sẽ không thất hứa với tôi, ngu khi nghĩ rằng chỉ cần nấp sau anh là ổn. Anh ta sẽ không đến đây! hiểu chứ Ran? anh ta sẽ không đến... Sẽ không bao giờ có mặt ở đây. Chỉ có mình mày thôi, chỉ một mình mày chống chọi thôi! Mày không được phép chùn bước... lau nước mắt đi... tôi sẽ sống. Nhất định sẽ sống. Tôi cắn vào sợi dây, ngày một chặt hơn.. tôi nhận ra vết răng mình chạm vào da thịt trên tay... đau đớn thì sao? tôi không tin anh nữa... không bao giờ tin một ai nữa...
  • Máu chảy nhỏ giọt.. những sợi dây gần đứt rồi... cố lên... tôi cố gắng bằng tất cả khả năng. Đợi ra khỏi được đây... tất cả sẽ kết thúc. Phải, tôi phải nhanh hơn. Đứt đi... Tôi thầm nhủ, cố gắng bứt sợi dây...
  • Tôi cần gì ở một người khác? trong khi một mình làm tốt tất cả rồi? phũ phàng.. lúc nào tôi cũng cô đơn thế này ư? đây là cảm giác suốt một thời gian dài ư? Tô cảm thấy khó chịu, một mình thì đã sao? Tôi cố gắng đẩy sợi dây mảnh ra từng chút một. Một chút nữa thôi vòng dây sẽ tuột ra... nhưng da thịt tôi chịu không được nữa rồi... cố lên.. Tôi nghiến răng, cố gắng chống lại cơn đau như rách da.. Tôi đẩy dây... da tôi trắng bệch ở vùng dây.. Chỉ một chút nữa thôi. Tôi cố tự trấn an bản thân. Và cuối cùng, tất cả cũng chấm dứt... vòng dây tuột ra khỏi tay tôi. máu lưu thông trở lại. Tôi nghiêng thùng gỗ cho tất cả tràn ra ngoài, có vài con vẫn nằm trong áo quần.. tôi cố gắng rũ chúng đi.. Tôi phủi lũ sâu ấy ra khỏi mình... Cuối cùng cũng thoát khỏi chúng. Tôi dùng chân đè lên một con sâu, dẫm nát.. như để trút giận cho những cơn đau nảy giờ, những tiếng rít biến mất... chúng bỏ chạy về một đống rơm. Tôi lặng im và đi về phía cửa, quá đủ cho đêm nay..
  • Có bóng dáng ai đó vừa chạy đi, không cần phải đoán.. tôi biết đó là ai rồi. Tôi cũng biết có liên quan đến họ, những vị phu nhân đáng kính.. Cứ quang minh chính đại mà làm, thích thì giết tôi đi, đâu cần lén lút như thể họ sợ như vậy? Tôi biết họ làm mà... cần gì phải như vậy... Tôi cảm thấy sức lực tràn đầy. So với cảm giác trong cái thùng ấy, so với những vết thương.. so với những đau đớn, hiện tại tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc. Tôi ra khỏi nhà kho, hít sâu.. cảm giác sống... Tôi đã ở trong đó bao lâu rồi? một giây phút như hàng ngàn năm. Tôi nhìn bầu trời ánh xanh, trời gần sáng? vậy là đêm qua...tôi không ngủ ư? Chưa sáng hẳn nhưng tôi vẫn thấy không khí lúc này thật dễ chịu. Một chút thoải mái khi không khí tràn đầy lồng ngực. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.. Tuy tôi không muốn dựa dẫm vào con người ấy nhưng tôi vẫn mong anh sớm quay về, vì nếu anh quay về, ít ra tôi cũng sẽ không phải sống trong tình trạng này nữa...Các người sẽ không còn có thể sống yên ổn thế này nữa đâu. Tốt nhất hãy hưởng thụ khi còn có thể đi... Tôi cười nhạt, có lẽ tôi nên đi tắm.. cả đêm qua thân hình tôi nhơ nhớp bởi máu rồi..
  • *
  • Làn nước ấm làm tôi bình tĩnh trở lại. Tôi ngồi xuống để da thịt mình ngâm trong nước thêm tí chút nữa, không hiểu sao, nước làm da thịt tôi vô cùng dễ chịu. Tôi nhận ra những vết sưng được nước xoa dịu, thậm chí là biến mất, chỉ còn hơi ửng đỏ. Da thịt không còn bỏng rát nữa, nước làm tôi cảm thấy dễ chịu. Có vẻ như chúng là một loại dị ứng, nếu là dị ứng thì có vẻ như tôi tìm đúng cách để trị rồi nhỉ? Lần đầu tiên tôi nghĩ mình nên tin tưởng thần linh... ít ra họ cũng không đối xử với tôi quá đáng lắm, ít ra thì cơn đau đã dịu dần.. Tôi rời khỏi làn nước và lau khô người... Bộ kimono che đậy toàn bộ những vết thương.. Thoải mái hơn tôi nghĩ, chợt thấy buồn ngủ quá. Cánh cửa chợt mở ra, một người hầu bưng một khay thức ăn vào, tôi không liếc nhìn nó, lại như hôm qua chứ gì? Không biết chuyện gì nữa đây? Những trái hẳn với suy nghĩ của tôi, nó bốc mùi thơm lừng.. tôi nhìn khay, một bộ bát đũa màu trắng, cơm trắng, một bát súp nóng hổi và vài món ăn... tôi cảm thấy đói, tôi nâng bắt súp lên và ngửi mùi thơm từ nó.. Khay thức ăn đơn giản nhưng tôi thực sự cảm kích... sau tất cả những gì tôi phải chịu, có lẽ tôi sẽ cần nó, tôi uống một chút súp và mặc cho thứ ấy trôi qua cổ họng mình.. ấm quá. Nó làm cơn đói trong tôi dịu hẳn đi.
  • Tôi không nghĩ nó là của bọn họ, lần trước cũng có người giúp tôi băng bó vết thương.. có vẻ như một người tốt nào đấy nhỉ? Nhưng người đó là ai? Có vẻ như người đó... không thể là một trong những phu nhân của anh. Dù đó là ai... thật sự cảm ơn.
  • Người hầu
    Người hầu
    Thưa cô, chủ nhân đã về.
  • Một giọng nói vang lên sau lưng tôi, tôi bỏ dở bữa và thả tóc ra, mái tóc che đi cổ còn sưng của tôi. Anh về rồi sao? đúng thời gian nhỉ? tôi phải ra đón chứ nhỉ? Tôi không có ý định sẽ làm gì họ, nhưng vẫn không ngăn nổi một nụ cười trên môi, anh về rồi đấy... sao lúc này không ra tay đi? Tôi cố gắng dìm cơn giận của mình xuống nhưng không thể, nó vẫn bốc lên.. nó vẫn làm tôi muốn làm cho từng người đau đớn như tôi... Tôi nhắm mắt... Những tiếng rít, những con sâu, nước... những cơn đau.. Chúng cứ văng vẳng và để lại ấn tượng trong tôi. Làm sao tôi có thể... bình thản và xem như không có chuyện gì được đây? Tôi không có cách nào gạt bỏ chúng đi được. tôi sẽ không tha thứ. Tuyệt đối không tha cho một ai.... Để đạt được được điều đó phải thật khéo léo, các người sẽ thấy... Tàn bạo và nhẫn tâm.. thứ đó là gì? tôi đang cần chúng phải không? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tất cả những gi họ gây cho tôi. Chừng đó vẫn chưa đủ... tôi sẽ làm họ cầu xin tôi.. nhất định.
  • Oải hương... mùi hương quyện vào tôi... nó làm tôi bình tâm, Chúng làm tôi thẳng bằng trở lại. Tôi phải ra ngoài đó chứ, tôi phải đón anh chứ nhỉ? Đầu óc tôi mụ mị cả rồi.. chỉ còn ý nghĩ đó thôi. Đến cả chuyện này cũng không nhớ. Tôi bước ra ngoài, trời thật dễ chịu... chỉ có gió mà không có nắng...
  • Tôi nhìn thấy một người đằng sau những hành lang, là Miyano, không biết vô tình hay cố ý mà chúng tôi ở rất gần nhau, không khó để nhìn thấy cô ấy gần đây.. Cô ấy vẫn giữ thái độ bình thản mỗi khi gặp mặt. Gương mặt mộc của cô ấy, tôi chỉ thấy một lần... là khi cố ấy khóc. Chỉ duy nhất lần đó tôi thấy cô thật khác biệt. Ở khía cạnh nào đó, cô ấy không có mọi thứ như tôi từng nghĩ, cô không lạnh lùng như vẻ ngoài... cố ấy ôm ấp một giấc mơ nào đó, dường như rất khó thực hiện... Miyano chợt quay lại nhìn tôi, cô ấy làm tôi ngạc nhiên. Ánh mắt có chút thay đổi... Nó đã trở nên thân thiện hơn.
  • Shiho Miyano
    Shiho Miyano
    Dường như cô không ngủ được à?
  • Tôi không trả lời, những cô ấy cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời của tôi, chỉ lặng lẽ bước về đại sảnh.
  • Shiho Miyano
    Shiho Miyano
    Cô nên đi nhanh hơn, anh ấy sắp đến rồi..
  • Tôi chợt cảm thấy có chút nhẹ nhõm.. đi bên cạnh Miyano không làm tôi bị áp lực như khi đối diện với họ. Trên lí thuyết mà nói, Miyano rất kiệm lời.. cô ấy chỉ nói những gì cô ấy thấy cần thiết, nhưng với tôi, thà cô im lặng thế này.. còn tốt hơn nói toàn những lời cay nghiệt. Cô ấy khác với họ, chỉ riêng việc cô chưa bao giờ có mặt trong những trò bỉ ổi của họ cũng khiến tôi cảm thấy tốt rồi. Cô ấy không làm tôi ghét... cô ấy cũng chưa từng muốn tranh giành gì cả. Nhưng chỉ cam chịu như vậy cũng không tốt... cô ấy cần có chút nhẫn tâm.. cô ấy cần lợi dụng những thứ mình đang có.. thì cô ấy mới có hạnh phúc. Chúng tôi thật khác nhau...
  • Có lẽ sau này chúng tôi sẽ quý mến nhau chăng? điều đó hơi khó xảy ra.. Nhưng trên thực tế, tôi vẫn mong cô và tôi sẽ trở thành bạn tốt... vì khác nhau nên càng tò mò sao?
  • Tôi khẽ lắc đầu, tôi nhận ra mình và Miyano đã đến cửa phủ từ lúc nào.. Tôi nhìn thấy họ ở đó, tôi chỉ nhớ tên của một người trong số họ, cô trẻ nhất.. Ayumi, có ai đi nhớ tên kẻ thù của mình không chứ? họ liếc xéo tôi, vài người ban phát cho tôi cái nhìn lạnh lùng. Tôi không quan tâm, tôi nhìn thấy Miyano lùi lại đứng xa họ, cô ấy không quan tâm đến những gì đang xảy ra.. À không, dường như cô ấy không quan tâm gì ngoài anh thì phải.
  • Từ đằng xa, một chiếc xe tiến lại, chiếc xe chạy nhanh và dừng lại ở trước tôi. Tôi nhìn người từ trên xe bước xuống, là anh.. Tất cả hớn hở chạy ra đón, anh khưng lại khi nhìn thấy họ, họ làm đủ trò trước anh, kẻ ôm hôn người vòi vĩnh, Ayumi khẽ tháo chiếc áo choàng của anh và cầm nó như giữ một vật gì quý lắm. Anh dường như quá quen với nó thì phải. Anh lại gần Miyano, mỉm cười và nói gì đó, Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hôpk và đưa nó cho cô. Tôi nhìn thấy gương mặt cô dãn ra, từ gương mặt tuyệt mĩ ấy một nụ cười hiện hữu.. Thật sự tôi bất ngờ.. Miyano chỉ cần có thế thôi sao? trong lòng anh... cô ấy có địa vị thế nào nhỉ? Cô cầm chiếc hộp vào khẽ ôm vào lòng.. Sau đó anh quay đi, anh chầm chậm bước về phía tôi. Tôi nên làm gì? ôm? hôn? hay chạy đến? không.. tôi chỉ đứng nhìn anh. Tôi chỉ thấy một nỗi buồn len lỏi vào tim, tôi cảm thấy uất ức... thật sự bây giờ tôi chỉ muốn đứng sau lưng anh thôi... tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, phải là nhẹ nhõm... Vẫn nụ cười ấy, vẫn bàn tay ấy... tôi biết mình sẽ không chịu thêm một sự việc gì tương tự nữa... phải, tôi chỉ cần như vậy... Anh vòng tay và khẽ ôm tôi vào lòng.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh nhớ em lắm..
  • Anh khẽ rót vào tai tôi lời nói ấy, Nhớ ư? anh đừng lừa gạt tôi chứ? Tôi cười theo bản năng và khẽ ghì chặt con người ấy..
  • Tôi
    Tôi
    Em cũng vậy.
  • Đằng sau cái ôm ấy chỉ có sự lạnh lẽo, anh không bảo vệ em như lời anh hứa... đến sau cùng anh vẫn chỉ lừa em mà thôi. Lừa hứa luôn là lừa dối...
  • Đôi mắt tôi khẽ lạnh lùng... tôi chẳng thấy gì cả.. tôi thậm chí còn không cảm nhận được một sự ấm áp nào... yêu thương là gì? chỉ có lừa gạt... chỉ có sự dối trá trong tim...
  • *
  • Tôi đứng sau anh, nắm lấy áo anh mà siết, trong tôi chẳng có gì là sợ hãi, những tôi vẫn nấp sau anh. Tôi nhìn họ đầy căm phẫn.. anh sẽ làm gì tiếp theo? đó là câu hỏi cứ lởn vởn trong tâm trí tôi nãy giờ.
  • Tôi thật sự muốn biết anh sẽ làm gì tiếp theo. Nếu giao họ cho tôi, tôi quyết sẽ trả thù bằng mọi hình phạt tôi nghĩ ra, những không... tôi còn phải làm hơn như thế nữa. Bấy nhiêu đã đủ sao? Những vấn đề mà họ đang tranh giành với tôi, họ ngược đãi tôi là vì anh mà? vậy nếu anh làm họ tổn thương.. làm họ nhận ra cảm giác muốn tranh đấu chẳng vì một mục đích gì cả, như vậy sẽ tốt hơn. Họ sẽ hiểu cảm giác bị người mình yêu hành hạ là như thế nào, tôi lại nở nụ cười, hôm nay tôi chợt thấy mình cười nhiều hơn thì phải.. Bàn tay tôi siết khẽ tay anh, anh quay lại nhìn tôi, trong giây phút anh nhận ra gương mặt đầy khó chịu của tôi.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em lạnh à? hay em quay về phòng nhé?
  • Tôi lắc đầu, quay về thì làm sao chứng kiến tất cả được? làm sao nhìn thấy những gì anh sắp làm cho họ chứ? không, tôi không muốn đi khỏi đây. Anh dường như hiểu được những gì tôi đang nghĩ thì phải. Những anh không nói gì, anh trầm ngâm nhìn từng người trong bọn họ, tám vị phu nhân, trẻ đẹp.. tất cả các người sẽ làm gì? sao không cười nữa đi.. tại sao lại khóc? Anh đẩy tôi về phía sau, tôi lặng nhìn anh từ phía sau... anh muốn bảo vệ em ư? không cần thiết đâu. Nếu anh đối xử với tôi như họ hiện giờ, nhốt những người mình yêu quý trong căn phòng lạnh lẽo này, có lẽ tôi sẽ thông cảm được với ánh mắt tội nghiệp của họ, từng người trong họ đều muốn độc chiếm anh. Nhưng nếu giết chết tôi, anh sẽ quay lại với họ chắc? hay sẽ tiếp tục cưới một người thiếp khác? Ngu ngốc thật... anh đến bên Ayumi, nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm nước mắt của cô nàng. Cô ấy là người được anh từng cưng chiều nhất trước kia..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em có nhớ anh đã nói gì không?
  • Giọng anh ấy đầy bình thản, nhưng bên trong vẫn có chút lạnh lùng. Tôi quan sát biểu hiện của cô ấy, nhưng cô ấy không nói gì cả... Dương mặt đầy nỗi thống khổ. Anh đưa giày mình và đạp mạnh xuống tay cô, tôi nghe tiếng hét chói tai của Ayumi... tôi nhận ra anh đang đè mạnh tay cô và khẽ nghiến.. những giọt máu chảy ra từ gót chân.. Ánh đèn có chút hiu hắt, nó lờ mờ đủ để tôi nhận ra , anh ta dường như không có tình cảm? Chỉ vì tôi.. một người anh chưa quen đầy một tuần mà anh sẵn sàng gây tổn thương cho tất cả bọn họ? Một chút thương hại khẽ lướt qua trái tim tôi... lòng trắc ẩn chăng? tôi không tin.. tôi không cho phép mình có ý nghĩ yếu đuối đó. Tôi nhận ra anh không đáng tin cậy. Từ trước giờ tôi vẫn không tin anh.Tôi nhận ra đây là bộ mặt thật của người đàn ông mà họ yêu? anh ta chỉ cần lấy lòng một tiểu thiếp. Tôi tự nhủ mình sẽ không bao giờ yêu người đó, tôi tuyệt đối không được phép yêu người đó.. nếu tôi không muốn chuốc lấy những đau khổ như những người này...
  • Tôi lặng nhìn họ, không nói gì, sự thật sao mà phũ phàng quá nhỉ? Anh chỉ hỏi một mình Ayumi, dường như cô ấy là người anh quan tâm nhất trong số những người ở đây. Anh đã từng thích nhất cô ấy, có lẽ anh đã từng thích nhất cô ấy thì anh mới chú ý đến cô ấy nhiều hơn những người khác như vậy. Tôi nhìn thấy cô ấy vẫn cúi gầm mặt, gương mặt không chút ánh sáng.. tôi không nhìn thấy cảm xúc trên gương mặt ấy.. cô ta đang vui hay buồn? Tôi quay lại nhìn những người khác, họ đều có biểu lộ tương tự..
  • Anh chợt nói, giọng nói như muốn nuốt chửng tất cả những người ở đây, anh thật sự giận dữ... anh cố gắng nhấn mạnh từng chữ,
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Lần cuối cùng, ai là người đứng sau tất cả?
  • Họ im lặng nhìn nhau, khẽ lắc đầu, tất nhiên họ sẽ không nhận.. Anh vẫn đứng đó, nhìn những người phụ nữ anh từng yêu thương... tôi lại nghĩ có lẽ anh không yêu anh trong số họ cả. Anh vẫn đứng yên, trầm ngâm... tôi nghĩ họ vẫn sẽ không nói gì đâu.. Anh gượng bước đi.. hết rồi? những chợt giọng của một ai đó ngân vang, một cái tên làm tôi chú ý, tôi dừng lại trong giây lát:
  • Ayumi
    Ayumi
    Shiho Miyano... tất cả là do chị ấy, chúng em làm sao dám động đến cô ấy nếu không có chị ấy đứng sau?
  • Tôi nhìn cô ta trong phút chốc, khẽ im lặng, Đừng hy vọng tôi tin những lời giả dối đó.. tôi không tin, ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể là Miyano. Anh quay lại, gương mặt chợt nở nụ cười, tôi hơi sợ nó, nụ cười đầy tự mãn..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em không cho tôi sự lựa chọn nào cả.
  • Tôi nắm lấy áo anh, nhưng anh khẽ lắc đầu, không phải Shiho đâu.. không phải.. rõ ràng cô ta đang nói dối... tôi phải nói cho anh biết điều đó.. nhưng anh ngăn không cho tôi nói gì.. anh nhìn họ và quay đi, không chút cảm xúc..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tất cả hãy thu xếp đi, rời khỏi đây ngay cho khuất mắt tôi.. đừng bao giờ quay lại nữa.
  • Anh bước đi, tôi nhận ra câu nói đo đánh một đòn đâu vào tâm lí họ, tất cả đều co rúm lại, đầy sợ hãi.. có chút ngạc nhiên, họ chạy đến ôm anh, cầu xin anh, khóc lóc... hưng anh chỉ phủi tay họ ra khỏi người mình, anh thật tàn nhẫn... suy nghĩ trong tôi bị dập tắt hoàn toàn khi nghĩ đến những tiếng rít.. không họ đáng bị như vậy. Họ bị anh đuổi đi, giờ thì còn muốn tranh giành với tôi nữa không? Tất cả.. sẽ không còn ai có thể gây ra thêm cho tôi một sự đau đớn nào nữa. Chợt họ quay sang tôi, quỳ rạp, đầm đìa nước mắt..
  • Thiếp của Shinichi
    Thiếp của Shinichi
    Xin lỗi, chúng tôi thật sự xin lỗi.. hay giúp chúng tôi nói với anh ấy đi.. tôi không cố ý.. xin cô...
  • Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy chết chóc. Tôi đã từng có cảm giác này trước kia... một cảm giác thỏa mãn trào dâng.. tôi không có thẩm quyền gì trên các vị, tôi khẽ bước đi.. Tôi bước đến và chạm vào anh.
  • Tôi
    Tôi
    Anh đưa em ra khỏi đây đi.. em sợ lắm.
  • Có người nói với tôi sự yếu đuối luôn mang lại kết quả tốt, thật chẳng sai... anh mỉm cười và kéo tay tôi đi..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em có hài lòng không?
  • Tôi không trả lời.. hài lòng ư? trên cả tuyệt vời ấy chứ... tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa, tạm biệt.. tôi nở nụ cười.
  • Tôi bước theo anh, có chút xa lạ. Cảm giác như xoáy vào tôi... tôi rõ ràng đã trả thù được họ, nhưng trong lòng vẫn có chút gì thật lạ. Nó không vui như tôi nghĩ, cho dù là gì.. họ cũng gây cho tôi khá nhiều xúc cảm.. ánh mắt họ.. tôi không quá tàn nhẫn.. nhưng cũng không phải là người vô cảm. Cảm giác tội lỗi nhen lên trong tôi... nhưng họ đã đẩy tôi vào đường cùng trước cơ mà? tại sao khi trả lại cho họ tất cả rồi.. tôi vẫn không thấy dễ chịu.. ánh mắt vô hồn, cái nhìn khinh bỉ, những uất ức trong đôi mắt họ.. tất cả tôi đều nhớ.. Họ làm tất cả.. họ đối xử với tôi như vậy.. nhưng suy cho cùng tất cả cũng không phải do họ tự chọn lựa.. họ đều vì anh, họ đều yêu anh... nhưng tại sao anh lại rũ bỏ quá dễ dàng như vậy? anh không yêu họ ư? những lời buộc tội... họ lôi Miyano vào chuyện này để làm gì? Tại sao họ phải nói dối như thế? Tôi không hiểu cách họ đang làm, chẳng phải họ sắp rời khỏi đây rồi sao? vậy còn tại sao phải làm cho mọi chuyện thêm rắc rối.. Tôi không nghĩ Miyano đứng sau tất cả, tôi tuyệt đối không tin.. tôi không thể nghi ngờ cô ấy... cô ấy thật.. đáng thương.
  • Cô ấy có được địa vị chính thất, cô ấy cũng có thể hất tôi ra khỏi vị trí hiện giờ, cũng có thể làm gì tôi cũng được.. nhưng cô ấy chưa bao giờ động đến tôi.. cô ấy không hề tranh giành gì với tôi cả. Anh dường như không tin? Không.. nụ cười của cô ấy khi nhận được món quà ấy.. nó không thể có trên gương mặt một người xấu.. cô ấy tuyệt đối không thể làm những chuyện đó.. cô ấy không có ý định giết tôi.. phải không? Cô ấy có thể ghét tôi, cũng có thể đối xử với tôi theo cách khác. Nhưng cô ấy hầu như còn không quan tâm đến những việc xung quanh.. cô ấy không hề có ý định làm gì cả.. Tôi biết điều mà cô ấy quan tâm.. chỉ có anh. Cô ấy luôn hướng về anh, tôi luôn bắt gặp ánh mắt đong đầy tình cảm của cô dành cho anh.. tôi chưa từng thấy ánh mắt nào nồng nhiệt như vậy, tôi không muốn làm tổn thương một người như vậy.. vì khi cô buồn.. cả thế giới xung quanh dường như cũng lây theo.. như một cơn mưa.. không ai nhìn những hạt mưa rơi xuống.. mà không tránh nổi xao xuyến trong tim.. vì sao anh lại bỏ rơi Miyano? Vì sao.. anh lại gây cho cô ấy một nỗi buồn như thế.. nụ cười hợp với Miyano hơn chứ.
  • Tôi
    Tôi
    Anh định làm gì Miyano?
  • Anh đột nhiên ngừng lại, anh không nói gì, qua những việc anh vừa làm, tôi không thể ngăn mình không run sợ.. bên trong anh là một thứ tình cảm gì đó tôi không hiểu được.. tôi đã nghĩ anh là người không có tình cảm.. nếu như anh không nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đó.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tại sao em lại nghĩ anh sẽ đi tìm Miyano?
  • Anh vẫn nhìn tôi, đầy nghiêm nghị, anh đang che giấu gì qua đôi mắt ấy? Shinichi? Tôi đột nhiên có cảm giác hơi buồn.. liệu tôi có quan trọng với anh? liệu tôi hơn được họ bao nhiêu? rồi anh sẽ bỏ rơi tôi.. như họ chứ? Tôi lắc đầu.. dù bỏ rơi.. thì đã sao? tôi mong đợi gì hơn thế? tôi biết giá trị của mình..
  • Tôi
    Tôi
    Miyano.. không liên quan đến việc này.
  • Tôi nói nhỏ, cố gắng che đậy cảm xúc của mình. Cảm xúc này là gì? tôi nghe tim mình khẽ nhói lên.. và sau đó chỉ còn một nỗi buồn vô tận trong lòng.. tôi chưa từng co nó trước đây.. Anh đưa tay về phía tôi, chạm vào má tôi.. tôi giật mình, đôi mắt tôi chạm vào cái nhìn của anh.. Mắt anh.. vẫn luôn như vậy, vẫn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đó.. nó làm tôi quên mất nỗi sợ của mình.. nó làm tôi.. không còn nhớ đến những điều anh đã làm..
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh biết, Shiho không liên quan đến việc này.
  • Tôi ngạc nhiên.. anh biết? anh biết thì tại sao.. tại sao anh lại quay lưng đi? tại sao anh lại nổi giận.. tại sao anh siết chặt bàn tay em kéo đi? nếu anh biết đó không phải do Miyano thì tại sao anh lại biểu hiện như thế? nhận ra sự bối rối của tôi, anh chợt rút tay về, anh quay đi.. né tránh ánh mắt của tôi.. khi nói về Miyano.. trông anh thật khác. Nét trầm buồn trên gương mặt, nụ cười hầu như không thể quay lại được với anh nữa... họ thật giống nhau... Tôi nhận ra. Miyano có một vị trí trong lòng anh mà tôi sẽ không bao giờ hiểu được.. không giống tình yêu.. nhưng nó thật mãnh liệt.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Shiho.. anh đã cùng cô ấy lớn lên.. cô ấy trở thành vợ anh khi mới mười ba.. cô ấy .. ngốc hơn những gì anh nghĩ... anh làm mọi thứ.. nhưng cô ấy vẫn luôn... chờ đợi...
  • Những câu nói sau nhỏ dần, tôi không thể nghe được.. anh lặng đi.. tôi cảm thấy chút ghen với Miyano.. cô có biết.. liệu cô có từng nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh? Anh đang hoài niệm.. một ký ức nào đó.. tôi không hiểu, tôi chỉ thấy rất buồn.. Nhưng cho dù lý do gì.. anh cũng sẽ không bao giờ gây nên một thứ gì tương tự những điều anh làm với họ.. cô ấy quan trọng với anh? đúng không.. Tôi cảm thấy bối rối trong lòng gỡ ra được tí chút.. phải, chỉ cần không phải là Shiho Miyano là đủ rồi.. tôi chỉ cần như vậy.. có chút dễ chịu.. nhưng rất buồn.. rốt cục tôi đang bị gì thế này?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em có vẻ quan tâm đến Shiho?
  • Câu nói của anh làm tôi hơi bất ngờ.. phải rồi, tôi chưa từng để ý đến điều này.. tại sao tôi lại quan tâm đến Miyano? Tại sao.. tôi từ đầu đã tiếp cận cô ấy, tôi ngay từ đầu đã luôn chú ý đến Miyano.. tôi không biết tại sao.. tôi lại chú ý , lại quan tâm đến Miyano nhiều như vậy nữa... Tôi không thể trả lời anh.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Em thấy anh tàn nhẫn phải không? Em đang sợ anh có phải không?
  • Tôi nhìn anh, nhìn sâu vào đôi mắt anh.. một nét thương đau khẽ lướt qua.. đọng lại dâu trong mắt anh.. Giọng anh lạc hẳn đi. Tôi không biết mục đích của câu hỏi đó... tôi không dám gật đầu.. tôi sợ anh sao? đây không phải là nỗi sợ.. thật sự không phải.. Tôi nghĩ anh đang thăm dò tôi.. hay anh biết tôi không như vẻ ngoài của tôi.. Đôi khi làm tất cả mọi thứ, đôi khi càng che giấu càng lộ liễu.. dường như tôi chưa bao giờ giấu nổi anh điều gì...tôi không thể ngăn ý nghĩ chút độc ác trong việc làm của anh.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh không cần quá nhiều thiếp.. ở bên anh họ có được gì đâu? anh có thể cho họ tiền, có thể cho họ nhà cao, mặc quần áo đẹp.. nhưng anh không yêu họ.. chỉ là một vật trang trí.. anh không muốn họ sống như vậy.. Miễn cưỡng bên nhau.. sẽ không có hạnh phúc.. Anh biết em nghĩ anh tàn nhẫn.. nhưng họ.. tất cả họ điều là thứ đem ra làm quà tặng.. những người muốn quyền lực của anh đem họ đến cho anh.. họ xu nịnh để đạt được thứ họ muốn.. em nghĩ anh nên giữ họ trong phủ lâu hơn?
  • Tôi khẽ quay đầu đi, anh thật sự nghĩ như vậy sao? anh quan tâm đến hạnh phúc của họ? nhưng họ đều yêu anh mà.. nếu ở bên anh.. họ sẽ hạnh phúc hơn là anh chối bỏ họ.. có phải như vậy không? Tất cả họ đều là quà biếu anh thôi ư? như một sự hối lộ thôi sao? giống như em phải không? Anh bảo họ là vật trang trí, anh nghĩ con người chỉ có thế thôi sao? nam nhân có thể có quá nhiều nữ nhân.. nhưng họ chỉ có thể.. có mình anh.. không phải sao?Vậy anh làm tất cả để giải thoát cho họ? Chỉ có anh nghĩ miễn cưỡng thôi.. tất cả họ đều đâu có quyền quyết định số phận của anh? họ được ràng buộc với anh cơ mà... Tôi cố ngăn cho mình không suy nghĩ nữa.. hàng ngàn câu hỏi sẽ tiếp tục hiện ra nếu tôi tiếp tục suy nghĩ.. những câu hỏi mãi không có câu trả lời.
  • Tôi
    Tôi
    Anh biết vì sao.. họ lại làm thế với em không? em có biết tại sao họ kéo Shiho vào không?
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Tại sao?
  • Tôi
    Tôi
    Em không biết...
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Bởi vì... Anh chưa từng đến phòng ai trong số họ.. anh chưa từng làm gì họ.. họ chưa từng là vợ anh.. họ ghen với em.. vì anh..
  • Tôi nhìn thấy gương mặt anh có chút ửng đỏ, phải không? hay vì đèn trong này làm giác quan của tôi không được tinh tường như bình thường.. anh đang bối rối sao? Anh chưa từng động đến họ? vậy.. em.. tôi chợt thấy chút rung động. Cảm xúc rất khác... vậy là sao.. tại sao anh lưu giữ cả hậu cung như thế làm gì... tại sao anh không từ chối họ... anh chẳng khác nào chiều chuộng .. cung phụng họ.. nữ nhân.. chỉ cần tình yêu.. và một gia đình. Em biết điều đó, biết rất rõ.. vì mẹ cũng đã từng nói như thế... nhưng tại sao...
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Shiho là vợ anh.. họ muốn anh đến tìm cô ấy, vì cô ấy nhất định sẽ nhận mọi tội lỗi về mình.. Cô ấy luôn như vậy... anh giải thoát cho họ.. có phải tốt hơn không?
  • Một câu hỏi nữa.. nó làm tôi không thể suy nghĩ về anh như lúc trước.. tôi chợt cười.. phải rồi, anh chỉ tìm một cái cớ để đuổi họ đi.. Shiho Miyano.. tại sao tôi lại không thể hiểu nổi cô nhỉ? cô sẽ nhận dù mình không làm.. chỉ để cứu họ ư? vì cô biết anh sẽ không phạt cô? tôi thật sự.. rất khâm phục cô.. thật sự đấy...
  • Tôi biết.. mình sẽ chẳng bao giờ đạt được những gì cô đang làm cả...
14
Chương 8.